Em Thích Bú Cu Của Anh Thôi. Tôi đã kết hôn được năm năm, nhưng tình cảm giữa tôi và vợ mình chưa bao giờ thực sự nồng ấm. Chúng tôi đến với nhau không phải vì tình yêu mà vì áp lực từ hai gia đình. Tôi và vợ, Minh Thư, là một cặp mà cả hai dòng họ đều mong đợi rất nhiều. Chúng tôi cưới nhau theo sự sắp đặt, không có sự lựa chọn nào khác, và điều đó đã trở thành một gánh nặng suốt những năm qua.
Minh Thư không phải là người phụ nữ xấu tính hay đáng trách. Cô ấy là một người vợ tận tâm, làm tròn trách nhiệm của mình trong cuộc sống hôn nhân. Nhưng tình yêu, sự thấu hiểu, và những niềm vui nhỏ bé trong cuộc sống mà một đôi vợ chồng nên chia sẻ, lại không tồn tại giữa chúng tôi. Ngay từ khi bắt đầu, tôi đã cảm thấy cuộc sống hôn nhân của mình giống như một nhà tù cảm xúc. Minh Thư và tôi dần trở thành hai con người xa lạ sống chung một mái nhà, lặng lẽ, khép kín, và không còn nhiều điều để nói với nhau ngoài những câu chuyện hằng ngày nhạt nhẽo.
Rồi tôi gặp Lam. Lam là một cô sinh viên năm cuối ngây thơ và đáng yêu, cô gái có một nụ cười tươi tắn và đôi mắt trong veo đầy niềm hy vọng. Lần đầu gặp em, tôi đã bị cuốn hút bởi vẻ đẹp trong sáng ấy. Lam mang đến cho tôi một cảm giác mà tôi chưa từng cảm nhận trong hôn nhân của mình — một cảm giác mới mẻ và tràn đầy sức sống. Tôi bắt đầu tự hỏi liệu mình có thể có lại được niềm vui trong cuộc sống, liệu mình có thể tìm thấy tình yêu đích thực, dù cho điều đó có thể sai trái với vợ.
Ban đầu, mối quan hệ giữa tôi và Lam chỉ đơn thuần là bạn bè. Chúng tôi nói chuyện, chia sẻ những suy nghĩ về cuộc sống và tương lai. Em trẻ trung, đầy năng lượng và tràn ngập ước mơ. Những cuộc trò chuyện ấy khiến tôi cảm thấy mình sống lại. Với Minh Thư, mọi thứ chỉ xoay quanh trách nhiệm và nghĩa vụ, nhưng với Lam, tôi có thể là chính mình. Em lắng nghe và chia sẻ, không phán xét hay ép buộc. Tôi bắt đầu nhận ra mình cần Lam như một nguồn an ủi và động viên.
Sau một thời gian ngắn, những cảm xúc ấy không thể giấu kín. Chúng tôi bắt đầu hẹn hò bí mật, những lần gặp gỡ vội vàng nhưng tràn đầy cảm xúc. Tôi thấy mình như một người khác khi ở bên em, như thể thế giới xung quanh trở nên tươi sáng và tràn đầy hi vọng. Lam khiến tôi cảm thấy mình còn sống, còn có thể yêu và được yêu một lần nữa. Em mang đến cho tôi niềm vui mà tôi đã quên mất từ lâu. Khi nhìn vào đôi mắt Lam, tôi biết rằng tình cảm của mình dành cho em không còn là sự thoáng qua hay đơn thuần chỉ là sự thích thú. Đó là tình yêu, một tình yêu không thể phủ nhận, dù cho nó xuất phát từ sự sai trái.
Rồi một ngày, tôi đã không về nhà. Đêm ấy, tôi và Lam đã ở bên nhau, không cần phải giấu giếm, không cần phải sống trong sự e dè hay lo lắng. Chúng tôi chia sẻ những giây phút yên bình và ngọt ngào. Tôi đã quên mất rằng mình có một gia đình, quên đi những trách nhiệm và ràng buộc. Với Lam, tôi là một người đàn ông tự do, một người đàn ông yêu em với tất cả trái tim. Cảm giác ấy thật nhẹ nhàng nhưng cũng đầy mê hoặc. Lam đã trở thành người mà tôi tìm kiếm suốt bao nhiêu năm qua, nhưng tiếc thay, tôi lại gặp em khi mọi thứ đã quá muộn.
Bàn tay mềm mại của em chạm vào đũng quần của tôi mà vuốt ve khiến cho tôi sung sướng vô cùng. Bàn tay ấy chạm đến đâu làm cho tôi sung sướng đến đó, em không ngừng vuốt mạnh khiến cho con cặc tôi cương lên. Lôi con cặc bự của tôi ra khỏi đũng quần, em dùng chiếc lưỡi của mình mà liếm láp lên xuống khiến cho nó cương lên. Tôi sung sướng mà thở dốc, ấn đầu em vào sâu để con cặc của tôi cắm sâu vào trong cổ họng của em hơn. Tôi không ngừng hẩy mạnh, con cặc của tôi cứ thế liên tục di chuyển vào cổ họng của em.
Bàn tay của tôi thì chạm vào cái lồn của em mà vuốt ve thật mạnh khiến cho nước lồn của em chảy ra nhanh hơn. Nghe tiếng em cầu xin khến cho tôi vui vẻ vô cùng, nhét con cặc của mình vào bên trong cái lồn đầy nước của em mà nhấ nhô. Tôi ra sức đụ mạnh hơn, em thì ôm chặt lấy tôi mà rên rỉ, tiếng rên rỉ ấy như kích thích tôi hơn nữa. đẩy nhanh tốc độ, con cặc của tôi cứ thế mà đụ mạnh và nhanh hơn làm em nhanh chóng lên được đỉnh.
Khi tỉnh dậy vào buổi sáng, tôi cảm thấy lẫn lộn. Niềm hạnh phúc vì được ở bên Lam và cảm giác tội lỗi đối với Minh Thư đan xen trong lòng tôi. Tôi biết rằng mình đang bước trên con đường không có lối quay lại. Minh Thư, người vợ mà tôi đã gắn bó suốt năm năm qua, sẽ không bao giờ tha thứ nếu biết sự thật. Tôi đã phản bội cô ấy, không chỉ về thể xác mà còn về tinh thần. Tôi cũng biết rằng, dù cho tôi yêu Lam đến thế nào, mối quan hệ này sẽ không có kết cục tốt đẹp. Gia đình tôi, danh dự của tôi, tất cả đều có thể sụp đổ chỉ vì những quyết định mà tôi đã và đang thực hiện.