Móc Lồn Rồi Đụ Nó Mới Sướng. Tôi tên là Minh, một chàng trai bình thường sống tại thành phố lớn, nơi mà cuộc sống luôn hối hả và bận rộn. Tôi đã yêu Thảo, cô gái mà tôi cho là định mệnh của đời mình, suốt hai năm trời. Những ngày tháng bên nhau, chúng tôi đã trải qua biết bao kỷ niệm đẹp, từ những buổi hẹn hò lãng mạn, những chuyến đi chơi cùng bạn bè đến những bữa tối chỉ có hai đứa. Thảo là người con gái dịu dàng, thông minh, và luôn biết cách khiến tôi cười. Tôi tưởng rằng chúng tôi sẽ mãi bên nhau, sẽ cùng nhau xây dựng một tương lai tươi sáng.

 

Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng như tôi mong đợi. Một ngày nọ, tôi vô tình phát hiện ra Thảo đang hẹn hò với một người đàn ông khác. Cảm giác lúc đó như bị một nhát dao đâm vào trái tim tôi. Tôi không thể tin vào những gì mình đã thấy. Tất cả những kỷ niệm đẹp đẽ mà tôi đã dành cho cô ấy bỗng chốc trở nên vô nghĩa. Tôi không hiểu tại sao cô ấy lại phản bội tôi, không hiểu được điều gì đã khiến cô ấy đi tìm hạnh phúc ở một nơi khác. Trái tim tôi tan vỡ, và mọi thứ xung quanh dường như trở nên mờ mịt.

 

Trong cơn đau đớn, tôi tìm đến rượu như một cách để quên đi nỗi buồn. Tôi lang thang trong những quán bar, cố gắng tìm cho mình một chút quên lãng. Đêm đó, sau nhiều ly rượu, tôi cảm thấy mình như lạc lối giữa những tiếng cười nói huyên náo. Đúng lúc đó, em xuất hiện. Em tên là Linh, một cô gái trẻ trung, đầy sức sống. Em đang cùng bạn bè của mình tận hưởng buổi tối. Chúng tôi đã trao đổi ánh nhìn, và một cách tự nhiên, em lại gần tôi. Có lẽ nhìn thấy sự cô đơn trong mắt tôi đã khiến em muốn đến an ủi.

 

Chúng tôi bắt đầu trò chuyện, ban đầu chỉ là những câu xã giao đơn giản, nhưng rồi dần dần, những câu chuyện của tôi với em trở nên sâu sắc hơn. Em nghe tôi kể về Thảo, về những kỷ niệm đẹp mà tôi từng có, và cả nỗi đau mà tôi đang phải trải qua. Trong khi tôi đang lạc lõng trong nỗi buồn, em lại mang đến cho tôi một chút ánh sáng, một chút ấm áp mà tôi đã thiếu hụt trong thời gian qua.

 

Thời gian trôi qua, chúng tôi uống rượu và nói chuyện không ngừng. Rượu làm tôi quên đi nỗi đau, và em như một liều thuốc an thần cho trái tim tan vỡ của tôi. Tôi không còn cảm thấy cô đơn nữa. Chúng tôi cùng nhau cười, cùng nhau chia sẻ những câu chuyện vui buồn. Em làm tôi cảm thấy rằng cuộc sống vẫn còn những điều tốt đẹp, rằng tôi vẫn có thể yêu và được yêu.

 

Sau một thời gian ngắn, tôi đã say và cảm xúc dâng trào. Trong khoảnh khắc ấy, chúng tôi quyết định về nhà tôi. Tôi biết rằng đây không phải là cách giải quyết nỗi đau, nhưng trong lúc tâm trạng tôi hỗn loạn, tôi đã để cảm xúc dẫn dắt mình. Khi chúng tôi về đến nhà, không khí trong căn phòng trở nên nồng nàn và nóng bỏng. Tôi và em đã trao nhau những cái hôn say đắm, như thể chúng tôi đã quen biết nhau từ rất lâu.

 

Mọi thứ diễn ra như một cơn mơ. Tôi và em gần gũi nhau, chúng tôi đã xảy ra quan hệ. Trong khoảnh khắc đó, tôi không còn nghĩ đến Thảo, không còn cảm thấy nỗi buồn mà tôi đã gánh chịu. Tất cả chỉ còn lại là tôi và em, cùng nhau tìm kiếm những khoảnh khắc đẹp đẽ giữa những đau thương. Cảm xúc của chúng tôi như bùng nổ, như thể chúng tôi đang cố gắng bù đắp cho những gì đã mất.

 

Nhìn gương mặt dâm đãng của em khiến cho tôi thích thú vô cùng, đưa tay nhào nắn cặp vú trần của em mà bóp mạnh hơn nữa khiến em rên rỉ lớn hơn. Tôi dùng ngón trỏ trêu chọc núm vú của em khiến cho núm vú của em cương cứng, em không ngừng phát ra tiếng rên. Ngậm lấy một bên vú của em mà bú mút thật mạnh, lưỡi tôi không ngừng đảo quanh khiến cho em sung sướng mà phá ra nhiều tiếng rên rỉ lớn hơn không ngừng lại được.

 

Đưa tay chạm vào cái lồn đã ướt đẫm nước của em, tôi nhét con cặc của mình vào trong cái lồn của em. Con cặc vừa vào trong đã bị 2 mép lồn của em mút chặt làm cho tôi hưng phấn mà đẩy nhanh tốc độ. Từng nhịp từng nhịp đâm thật mạnh mẽ, tiếng rên rỉ của em càng phát ra càng khiến cho tôi thêm hưng phấn mà gia tăng tốc độ đụ liên tục vào sâu hơn nữa trong cái lồn dâm đãng chảy đầy nước ấy của em hơn. Chúng tôi cứ thế lại tiếp tục đụ thêm nhiều lần và nhiều nháy hơn nữa để thỏa mãn ham muốn của em.

 

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi cảm thấy trong lòng mình có một chút bối rối. Tôi không biết đây có phải là cách tốt để vượt qua nỗi đau hay không. Em vẫn nằm bên cạnh, gương mặt thanh tú, miệng mỉm cười khi ánh sáng mặt trời chiếu vào. Dù cảm xúc có rối ren, tôi không thể phủ nhận rằng em đã mang đến cho tôi một trải nghiệm hoàn toàn mới.

 

Nhưng tôi cũng hiểu rằng, đây không thể là cách để tôi quên đi Thảo. Dù tôi đã cố gắng trốn chạy, trái tim tôi vẫn không thể ngừng nghĩ về cô ấy. Tôi và em đã có những khoảnh khắc đẹp đẽ, nhưng bên trong tôi, nỗi đau vẫn còn nguyên vẹn. Tôi biết rằng tôi cần thời gian để chữa lành và để tìm ra con đường đi tiếp cho chính mình. Linh mang đến cho tôi một chút ánh sáng trong lúc tối tăm, nhưng tôi cũng biết rằng, tôi cần phải đối mặt với nỗi đau của mình để có thể thực sự bắt đầu một chương mới trong cuộc đời.

 

 

Móc Lồn Rồi Đụ Nó Mới Sướng
Móc Lồn Rồi Đụ Nó Mới Sướng