Ngọc Phương làm tình với bạn trai bị lộ clip. Tôi là Phương Nga, sinh viên năm ba của một trường đại học danh tiếng. Từ khi vào đại học, tôi luôn cố gắng xây dựng hình tượng của mình là một cô gái ngây thơ, trong sáng. Tôi thường mặc những bộ đồ đơn giản, thích các màu pastel và luôn giữ một thái độ dịu dàng, dễ mến với mọi người xung quanh. Trong mắt bạn bè và giảng viên, tôi là một cô sinh viên chăm chỉ, ngoan ngoãn, và không có gì nổi bật ngoài thành tích học tập tốt.
Nhưng chỉ có một người biết rõ về tôi – đó chính là Huy, bạn trai của tôi. Huy là một chàng trai thông minh, quyến rũ, và có phần nổi loạn. Chúng tôi đã yêu nhau được gần một năm. Trong khi tôi tạo dựng hình ảnh ngây thơ, Huy lại biết rõ con người thật của tôi, những suy nghĩ, những khát khao và cả những mơ mộng mà tôi chưa bao giờ dám bộc lộ ra ngoài.
Chúng tôi thường có những buổi tối cùng nhau, trao đổi về cuộc sống, về ước mơ và cả những cảm xúc riêng tư. Huy luôn cổ vũ tôi sống thật với chính mình, nhưng tôi lại không thể từ bỏ hình tượng mà mình đã xây dựng. Tôi cảm thấy an toàn trong chiếc áo ngây thơ ấy, dù thỉnh thoảng, sự khao khát khám phá bên trong tôi lại trỗi dậy mãnh liệt.
Một tối, khi đi chơi với Huy, chúng tôi đã có những giây phút gần gũi bên nhau. Trong khoảnh khắc đó, tôi không còn là một cô gái ngây thơ nữa. Chúng tôi đã cùng nhau ghi lại những khoảnh khắc đẹp đẽ trong một clip ngắn. Huy là người đề nghị điều này. “Chúng ta sẽ có một kỷ niệm đẹp,” anh nói, và tôi không thể từ chối.
Khi anh đặt máy quay, tôi bắt đầu cởi bỏ quần áo của mình ra, nhìn thẳng vào máy quay và tôi làm duyên. Anh đi tới chạm tay vào cặp vú bự của tôi mà bóp nắn thật mạnh, tôi vui vẻ mà rên rỉ vì sự kích thích này. Anh càng nắn bóp càng mạnh bạo khiến cho tôi sung sướng hơn, cơ thể bất giác phát ra tiếng rên rỉ cực lớn. Khi anh ngậm lấy bầu vú của tôi mà bú mút làm cho tôi sung sướng vô cùng, cơ thể bất giác run rẩy nằm vào người anh.
Anh đâm con cặc vào trong lỗ lồn của tôi mà đụ, con cặc đâm càng sâu càng khiến cho tôi sung sướng. tôi ưỡn người lên đón nhận từng cứ thúc thật sâu của anh, cặc anh như cái máy mà phang liên tục vào bên trong cái lồn dâm chảy nước của tôi nhanh hơn nữa.
Chúng tôi cười đùa, ôm nhau, và những khoảnh khắc đó trở nên sống động hơn khi được ghi lại. Nhưng tôi không biết rằng, cuộc vui đó sẽ trở thành một cơn ác mộng. Ngày hôm sau, trong lúc tôi đang ở thư viện, một người bạn cùng lớp chạy đến và nói: “Phương Nga, có clip của cậu bị lộ ra ngoài rồi!”
Tim tôi ngừng đập, cảm giác lạnh sống lưng bao trùm. “Clip gì?” Tôi hỏi, giọng run rẩy.
“Clip của cậu với Huy! Mọi người đang truyền tay nhau trên mạng!” cô bạn nói.
Tôi không thể tin vào tai mình. Ngay lập tức, tôi mở điện thoại, vào mạng xã hội và nhìn thấy hình ảnh của mình và Huy đang bị chia sẻ khắp nơi. Mặt tôi nóng bừng, mồ hôi lạnh toát ra. Đó không phải là một clip khiêu dâm, nhưng nó chứa đựng những khoảnh khắc gần gũi mà tôi không bao giờ nghĩ rằng nó sẽ bị công khai như thế.
Cảm giác xấu hổ, tức giận và hoang mang tràn ngập trong lòng tôi. Tôi không thể tưởng tượng được phản ứng của mọi người, những bạn bè, giảng viên và cả những người không quen biết. Hình tượng ngây thơ mà tôi đã cố gắng xây dựng bỗng chốc sụp đổ.
Tôi tìm Huy ngay lập tức, và khi gặp anh, tôi thấy ánh mắt lo lắng của anh. “Anh xin lỗi, Nga. Anh không nghĩ rằng clip đó sẽ bị lộ ra ngoài,” Huy nói, giọng anh đầy sự ân hận.
“Anh không nghĩ à? Mọi thứ sẽ ra sao bây giờ?” tôi gần như không thể kiềm chế được cảm xúc. “Mọi người sẽ nghĩ gì về em? Họ sẽ không còn nhìn em như trước nữa đâu!”
Huy nắm lấy tay tôi, “Em không cần phải lo lắng về điều đó. Anh yêu em, và điều đó mới là quan trọng. Hãy để anh giúp em vượt qua chuyện này.”
Dù Huy nói như vậy, nhưng trong lòng tôi vẫn còn nhiều nghi ngờ. Những ngày tiếp theo, tôi thấy mình sống trong sự chỉ trích và bàn tán xôn xao. Có người tán dương, nhưng cũng có người chỉ trích, cho rằng tôi đã giả dối trong suốt thời gian qua.
Sự xấu hổ và áp lực càng tăng lên khi các bài viết chỉ trích tôi được đăng tải tràn lan trên mạng. Một phần trong tôi muốn trốn chạy, muốn ẩn mình khỏi ánh mắt của mọi người. Nhưng một phần khác lại thúc giục tôi đứng lên, không để ai định hình cuộc đời mình.
Cuối cùng, tôi quyết định lên tiếng. Tôi viết một bài đăng trên mạng xã hội, nói về những cảm xúc của mình, về việc không ai hoàn hảo và rằng việc ghi lại những kỷ niệm là một phần của cuộc sống. Tôi muốn mọi người hiểu rằng, dù hình ảnh của mình có bị tổn thương, nhưng tôi vẫn là Phương Nga – một cô gái với những giấc mơ và hoài bão.