Tranh thủ cúp điện làm vài nháy với em. Hôm nay, như mọi khi, tôi thức dậy trong bóng tối. Không có ánh sáng từ chiếc đèn ngủ quen thuộc, không có tiếng chim hót ngoài cửa sổ. Mọi thứ đều tĩnh lặng, và điều đó khiến tôi cảm thấy bực bội. “Anh lại chưa đóng tiền điện!” Tôi thầm nghĩ, vừa nhấc điện thoại lên để kiểm tra giờ giấc. Mới 7 giờ sáng, còn quá sớm để gọi anh dậy.
Tôi và anh, Minh, đã sống chung được hai tháng. Chúng tôi đã quyết định dọn về cùng nhau sau một thời gian hẹn hò say đắm. Tình yêu của chúng tôi thật đẹp, nhưng cuộc sống chung không phải lúc nào cũng êm đềm. Minh là một chàng trai đáng yêu, nhưng đôi khi, sự đãng trí của anh khiến tôi cảm thấy khó chịu vô cùng.
Tôi nhớ lần đầu tiên chúng tôi dọn về đây. Khi ấy, tất cả đều thật tuyệt vời. Chúng tôi cùng nhau chọn đồ nội thất, cùng trang trí căn hộ nhỏ xinh của mình. Mỗi khoảnh khắc bên nhau đều đầy ắp tiếng cười và niềm hạnh phúc. Nhưng chỉ sau một thời gian ngắn, những thói quen không tốt của Minh bắt đầu hiện ra.
“Cưng, em cần đi làm sớm hôm nay. Anh nhớ đóng tiền điện nhé!” Tôi đã nói như vậy vào tối qua, nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là những lời hứa suông. Tôi đứng dậy, lục lọi trong tủ lạnh tìm chút gì đó ăn sáng, nhưng thật không may, mọi thứ đều trống rỗng. Tôi quyết định không để sự thiếu thốn này làm mình buồn bã. Mở cửa ra ngoài, ánh sáng ban mai len lỏi qua những tán cây, nhưng không thể nào làm tôi cảm thấy tốt hơn.
Sau một lúc, tôi nghe tiếng Minh ngáy khò khò từ phòng ngủ. Không thể nào chấp nhận được, tôi quyết định đánh thức anh. Tôi bước vào phòng, kéo chăn của anh ra và nói lớn: “Dậy đi, điện lại tắt rồi!”
Minh tỉnh dậy, mắt vẫn nhắm tịt, nhưng khi anh nghe thấy những từ “điện tắt”, mặt anh lập tức hiện rõ vẻ bối rối. “Hả? Tại sao lại tắt?” Anh ngồi dậy, vuốt tóc rối bù.
“Bởi vì anh chưa đóng tiền điện!” Tôi bực bội nói.
“Ôi, anh quên mất! Xin lỗi em, anh sẽ đi ngay bây giờ,” Minh nói, ánh mắt anh còn chưa tỉnh táo hẳn. Anh đứng dậy, lảo đảo đi vào nhà tắm. Tôi thở dài, cảm thấy căng thẳng trong lòng. Tôi biết Minh không cố ý, nhưng sự đãng trí của anh đã làm cuộc sống của chúng tôi trở nên khó khăn hơn.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, cúp điện để tôi có thể thỏa mãn được ham muốn tình dục bên trong cơ thể mình với anh. Vồ lấy anh, môi tôi tìm môi anh mà trao cho nhau nụ hôn nồng cháy. Anh cũng hiểu ý tôi, 2 chúng tôi ôm nhau hôn từ nhà tắm ra đến bên giường. anh không ngừng hôn xuống cổ tôi, ngậm lấy một bên vú tôi bú mút làm cho tôi sung sướng vô cùng. Anh càng hôn càng di chuyển xuống dưới, khi lưỡi anh liếm lấy lỗ lồn của tôi đã khiến cho tôi sung sướng vô cùng.
Lồn tôi không ngừng chảy nước, con cặc của anh cũng nhanh chóng đâm vào bên trong cái lồn của tôi. Tôi ôm chặt lấy cô anh mà phối hợp, cái lồn không ngừng mút chặt lấy con cặc của anh. Anh liên tục đâm con cặc của mình vào sâu bên trong lỗ lồn của tôi, nước lồn trào ra ướt đẫm con cặc to bự của anh. Anh càng thêm sung sức hơn, cứ thế mà liên tục đẩy con cặc của mình vào sâu bên trong chính lỗ lồn của tôi hơn. Tôi vui vẻ rên rỉ đến khi anh phóng hết tinh trùng vào sâu bên trong lỗ lồn của tôi làm tôi thỏa mãn mà buông anh ra.
Sau khi Minh rời khỏi nhà để đi đóng tiền điện, tôi có thời gian suy nghĩ về mối quan hệ của chúng tôi. Tôi yêu anh, nhưng đôi khi thật khó để chấp nhận những thói quen của anh. Anh thường xuyên quên những việc vặt, từ việc mua sữa cho đến việc nấu ăn. Thực tế là, tôi đã phải làm nhiều việc một mình. Nhưng bù lại, Minh có một kỹ năng tuyệt vời trên giường. Mỗi khi chúng tôi ở bên nhau, những lo lắng và căng thẳng dường như tan biến hết. Anh khiến tôi cảm thấy thỏa mãn và hạnh phúc theo cách mà tôi chưa từng trải qua.
Khi Minh trở về, tay cầm theo một hộp đồ ăn sáng từ tiệm bên cạnh, tôi cảm thấy bớt căng thẳng hơn. “Anh mua bữa sáng cho em,” anh mỉm cười, ánh mắt tỏa sáng. “Chúng ta sẽ ăn món này rồi cùng nhau làm mọi thứ!”
“Em không cần bữa sáng. Chỉ cần anh nhớ đóng tiền điện thôi!” Tôi vẫn giữ giọng điệu khó chịu, nhưng không thể nào kiềm chế được nụ cười khi nhìn thấy sự hào hứng của anh.
Chúng tôi ăn sáng trong im lặng, mỗi người đều đang suy nghĩ về những điều đã xảy ra. Tôi biết rằng tình yêu của chúng tôi có những khía cạnh rất thú vị, nhưng cũng không thiếu những thử thách. Trong lòng, tôi muốn Minh hiểu rằng tôi cần sự trách nhiệm từ anh. Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng anh đã làm cho cuộc sống của tôi trở nên trọn vẹn hơn.
Sau bữa sáng, chúng tôi quyết định đi dạo một vòng quanh khu phố. Không khí trong lành và ánh nắng ấm áp khiến tôi cảm thấy thoải mái. “Minh, em cần anh thay đổi một chút. Em không muốn cứ phải nhắc nhở anh như vậy,” tôi nhẹ nhàng nói.